Có thể nói thấy có triệu chứng đau tai, sốt (chưa biết mình bị bệnh cụ thể nào) lại nghe mách bảo dùng thuốc là những việc làm hết sức sai trái ở người bệnh.
Thuốc nhỏ tai cốt yếu là những loại thuốc thường được bào chế dưới dạng dung dịch nhằm đáp ứng cho việc điều trị những bệnh lý về tai, đốn là viêm tai; được chia làm 2 loại: Thuốc dùng cho những trường hợp viêm tai không thủng màng nhĩ và cho viêm tai có kèm theo thủng màng nhĩ.
Thuốc nhỏ tai polydexa có tác dụng như một trị liệu tại chỗ và đa năng do tính chất kháng viêm của dexamthasone (loại thuốc corticoid) và khả năng kháng khuẩn của phối hợp hai kháng sinh là neomycine và polymyxine B. Việc phối hợp 2 kháng sinh này giúp mở mang phổ kháng khuẩn trên các mầm bệnh gram + và gram - là tác nhân gây các nhiễm trùng ở ống tai ngoài và ở tai giữa. Tuy nhiên, do 2 loại kháng sinh này rất độc với thần kinh thính giác nên chỉ dùng trong các trường hợp bệnh lý chỉ khu trú ở ống tai ngoài (viêm ống tai ngoài, chàm ống tai bội nhiễm) hoặc viêm tai giữa cấp chưa thủng màng tai (màng tai còn nguyên lành). Nếu tai bị xây xước hoặc thủng màng nhĩ, hoạt chất trong thuốc có thể được kết nạp và gây ra tình trạng điếc đột ngột. Do đó, bác sĩ cần đánh giá tình trạng màng tai trước khi chỉ định dùng thuốc.
Trường hợp của bạn khi dùng thuốc trên thấy giảm sức nghe (nghe nghễnh ngãng), có thể bạn đã bị ngộ độc tai do thuốc rồi đấy. Bạn cần dừng ngay thuốc đó và đến khám ở bác sĩ chuyên khoa tai mũi họng để được xử trí kịp thời vì trên thực thế đã có những trường hợp điếc hoàn toàn (không phục hồi) do dùng polydexa nhỏ tai kéo dài.
Kiệt là con nhà giàu, cha mẹ đều là quan chức cấp cao trong tỉnh nay đã về hưu. Chính do vậy, anh được chiều từ nhỏ nên chẳng phải động tay động chân việc gì.
trái lại, gia đình tôi rất thường ngày. Mẹ mở tiệm may và làm đồng, bố làm thợ xây. Kinh tế cũng không dư dả mấy khi còn phải nuôi tới 3 người con ăn học. tất nhiên cha mẹ bận rộn nên mọi việc cơm nước, giặt gịa, nhà cửa mấy chị em tôi tự chia nhau ra mà làm. Học hành cũng không cần bố mẹ phải dạy bảo, thúc giục bao giờ, tất thảy đều phải tự giác từ nhỏ.
Nếu so 2 gia đình với nhau thì cũng đúng là 1 trời 1 vực. Thế nên hồi tôi chuẩn bị làm đám cưới, ai cũng xuýt xoa khen tôi số sướng. Mẹ tôi thì cũng đâu nghĩ gì nhiều, cười tươi như hoa kể lể với mọi người thôi.
Bản thân tôi thì lúc ấy cũng khá ưng ý vì Kiệt yêu, chiều và rất quan hoài tôi. Cuộc sống khi về chung sống thế nào cũng không thể biết trước, thôi thì cùng nhau cố gắng vậy!
Song, tới khi về sống chung tôi mới được phen vỡ mộng. Chồng mình hễ động tới việc gì là hỏng việc ấy. do vậy việc nhà chỉ có tôi và mẹ chồng đảm nhận.
Mẹ chồng tôi cũng tốt và tâm lý nên Đương nhiên bà không bắt tôi làm lụng gì. Thậm chí dạo tôi mang bầu, bà còn rất chiều. Mọi việc bà làm hết, ngày ngày mua đồ bồi bổ cho tôi.
Nhưng mẹ chồng là mẹ chồng, chồng là chồng, nhiều việc tôi không dám nhờ bà. thí dụ như những khi tôi mệt muốn uống cốc nước cam mà chồng lại bảo:
"Anh không biết vắt đâu, toàn mẹ làm. Em nhờ mẹ đi!"
Hay như dạo tôi chăm con mới sinh, mẹ chồng tôi chỉ ngủ cùng 1 tuần đầu sau đó mặc cho 2 vợ chồng xoay sở. Suốt cả đêm, Kiệt lăn ra ngủ. Tôi 1 mình lọ mọ cho con ăn, thay bỉm, ru con... Tôi có gọi anh dậy nhờ pha bình sữa anh cũng cáu ruồi lằng lên.
Hay những buổi tối đi làm về, Kiệt chỉ miệt mài chơi game, nghịch điện thoại mà chẳng đoái hoài gì vợ con. Chơi chán anh mới quay sang ôm con 1 chút, con khóc cái lại đưa trả cho vợ. Trong lúc đang trông mà con tè hay ị đùn là anh gào toáng lên, con lên 3 rồi mà anh vẫn không biết thay bỉm, đóng bỉm. Tôi thật sự rất chán vì anh vô tâm và chẳng biết làm gì.
Nói chung, cuộc sống tuy no đủ, đủ đầy nhưng tôi vẫn cảm thấy không thực thụ hạnh phúc.
Thời gian gần đây, vợ chồng tôi mới mua ô tô gần 1 tỷ và tiền thì do bác mẹ cho khoảng 70%. Từ ngày có xe, được cái Kiệt cũng chịu khó đưa vợ con đi chơi, về ngoại hơn hẳn. Nhưng lạ một cái đưa 2 mẹ con tới đầu ngõ là anh dừng, một mực không chịu vào nhà ông bà ngoại.
Hồi đầu tôi không nghĩ gì nhiều, anh nói đứng trông xe sợ trẻ nít quanh đó ra nghịch, vẽ bậy thì cũng tin. Thế nhưng nhiều lần sau tôi vặn vẹo, rồi cả mẹ đẻ tôi gọi vào, anh cũng lấy cớ là phải đi lấy hàng, đi đưa đồ cho bạn...
Và suốt cả năm trời như thế, tôi cũng không biết vì sao Kiệt lại không muốn vào nhà ngoại. Dần dà tôi kệ thây anh, miễn là 2 mẹ con vào đó chơi vui, chơi chán thì đi về. Kiệt không giục là tốt rồi.
Nhưng hôm gần đây, tôi lại bảo anh vào vì có vài người họ hàng ở xa thì Kiệt tỏ ra không vui thấy rõ:
- Vào đó chừng nào thì về? Anh không thích ở lâu đâu.
- Em đâu có bắt anh ở lâu, ăn xong bữa trưa mình về mà.
- Ăn? Rồi anh lại phải xuống chặt thịt gà với mẹ à? Anh không biết làm đâu! Mà ở lâu như thế xong không có chỗ ngủ, không có chỗ vệ sinh, phiền lắm.
- Ơ hay, sao lại không? Phòng em để ngủ, nhà vệ sinh thường ngày mà.
- Không, bẩn lắm!
Kiệt nói xong vội giảng giải thêm nhưng tôi tím tái mặt mũi. Đúng là so với vi la nhà Khánh thì phòng ngủ nhà tôi đúng là không đẹp, trông rất căn bản với 1 giường, 1 tủ quần áo, 1 bàn nhỏ. Còn nhà vệ sinh thì ốp gạch sạch sẽ, chỉ là không có tinh dầu sả thơm nức như nhà Kiệt thôi.
vậy mà anh lại cảm thấy rếch rác, ghê tởm và cả năm trời không dám bước vào... Tôi bực tức, nói thẳng với Kiệt:
- Khi xưa anh tán, tối nào anh cũng tới ngồi cà kê với bố em tới mức đuổi không về. Nhà vệ sinh đó anh đi không ít lần vậy mà giờ anh chê? Khi mới cưới, phòng ngủ của em cũng từng nằm, thấy có vấn đề gì không?
Mà vợ anh, con anh vẫn ngủ ở đó đấy, anh có chê mẹ con em hôi thối, rếch rác không?
Còn giờ vào hay không tùy anh, sau này cũng thế, nhưng mai này anh đừng có bắt em phải đi cỗ bàn, đi gặp gỡ họ hàng bên nhà anh đấy. Ngoại sao thì nội vậy, anh liệu mà cư xử cho đàng hoàng.
Nghe tôi nói xong, Kiệt im re. Anh không nói lên lời vì biết mình sai. Sau đó, anh cũng có xin lỗi nhưng tôi vẫn rất giận. Tôi chưa từng nghĩ chồng lại khinh thường gia đình mình tới thế...