Hôn nhân không phải trò đùa, thích thì cưới đến khi ngao ngán lại chia tay đường ai nấy đi. Ly hôn thì dễ nhưng sự thương tổn và nỗi đau để lại trong lòng mỗi người chẳng hề nhỏ bé chút nào. Song mấy ai hiểu hết được giá trị của hôn nhân, chứng cứ là số lượng cặp đôi chọn cách ly hôn để giải quyết vấn đề nghe đâu càng ngày càng tăng lên.
Dương (31 tuổi, TP. HCM) thẳng thắn tâm tình, anh từng có nghĩ suy sai trái về hôn nhân kiểu vui thì ở, không hợp thì tan. Thế nhưng may mắn là anh có cơ hội sửa sai, gìn giữ được gia đình.
Dương kể, đó là thời khắc anh và vợ kết hôn tròn 4 năm, con gái đầu lòng lên 2 tuổi. Đủ thứ mâu thuẫn vặt vãnh trong cuộc sống thông thường khiến anh và vợ nhìn nhau chẳng khác gì "quân thù". Họ sẵn sàng cãi vã mọi nơi mọi lúc, lý do có khi chỉ là những chuyện khôn xiết nhỏ nhặt.
Không ít lần, anh hoặc vợ đã phải thốt lên: "Chúng ta không hợp nhau đâu, chia tay đi" . Sau khoảng chục lần như thế thì họ thật sự ký đơn nộp lên tòa án. Vợ anh đem con về bên ngoại coi như ly thân và chờ ngày tòa gọi.
"Giữa lúc đó thì có 1 chuyện xảy ra, đó là mẹ tôi bị ốm. Bà nằm viện 1 tuần thì về nhà an dưỡng. Nhà có tôi và mẹ, tôi phải đi làm cả ngày nên chẳng ai chăm nom cho bà. Tôi đã nghĩ đến chuyện thuê người giúp việc, để bà một mình ở nhà tôi không yên tâm chút nào", Dương nói.
Hôm đó anh tan tầm về nhà, thấy đôi giày đàn bà để ở cửa, anh tò mò không biết vị khách nào tới chơi. Đến khi nhìn rõ người đến là vợ mình, anh không tránh khỏi sửng sốt. Chuyện mẹ anh ốm, anh không nói với cô. Họ chuẩn bị ra tòa đến nơi, cô hơi sức đâu mà quan tâm đến chuyện nhà anh nữa. Không ngờ cô vẫn biết tin và chủ động ghé thăm.
Lúc ấy vợ anh đang đeo tạp dề, ra chào hỏi anh một câu rồi lại vào bếp lụi hụi nấu cháo cho mẹ chồng. Anh lẳng lặng nhìn bóng vía quen thuộc của vợ một lúc mới lên nhà với mẹ mình. Nhìn nụ cười trên khuôn mặt bà, anh biết bữa nay bà rất vui.
"Lâu không gặp mẹ con nó, mẹ nhớ chúng nó ghê. Mai anh đi đón con bé sang đây chơi với mẹ nhé, mẹ khỏi rồi này, không sợ lây bệnh sang cháu đâu", mẹ anh cứ nắm tay anh dặn dò. thời kì trước, bà sợ người già ốm bệnh truyền nhiễm sang trẻ nhỏ nên không cho anh đón cháu gái về chơi.
Nói xong mẹ anh lại thở dài than thở: "Mẹ chỉ thích nó làm con dâu mẹ thôi... Chẳng hiểu sao anh lại muốn bỏ nó? Nhìn nó vẫn có ý với anh đấy, thôi đừng ly hôn nữa nhé". Thực ra mẹ Dương đã vài lần nói vậy với con trai nhưng anh đều gạt đi ngay. Lần này thế mà anh lại im lặng không phủ nhận yêu cầu của bà.
Dương cho hay, lúc trở xuống nhà vừa hay gặp vợ bưng bát cháo nóng hổi, thơm phức lên. Cô cười: "Trưa nay mẹ không ăn bao nhiêu, giờ chắc bà đói rồi. Anh bưng lên cho bà nhé, em về đây, còn cơm cháo, tắm rửa cho con nữa".
Nhìn nụ cười dịu dàng của vợ, Dương một tay cầm vững bát cháo, một tay đưa ra nắm tay vợ kéo lại: "Hai mẹ con về sửa soạn rồi sang đây ăn cơm nhé, anh sẽ vào bếp nấu bữa tối bây chừ" . Cô ngỡ ngàng lắm nhưng chóng vánh cười nhãi nhép gật đầu: "Vâng", ánh mắt lấp lánh cho thấy tâm trạng mừng của cô.
Dương cho hay, tối ấy vợ con anh ngủ lại nhà, sáng hôm sau anh ngay tức thì đi rút đơn ly hôn . Vợ chồng anh ấm êm trở lại như chưa từng mâu thuẫn tới mức muốn dắt nhau ra tòa. Thậm chí sau sóng gió, đứng trước ranh giới sắp mất đi gia đình, họ lại càng trân quý hơn cuộc hôn nhân của mình.
Hôn nhân với vô số khúc mắc, cụng trong cuộc sống khiến người trong cuộc chán nản, dần tuyệt vọng và muốn giải thoát cho nhau. Nhưng chẳng có ai sinh ra đã là một nửa hoàn hảo của ai. Vợ chồng cần biết nhường, bao dong cho đối phương. quan yếu nhất, mỗi người phải luôn trân trọng hôn nhân, hành xử dựa trên thái độ hăng hái xây dựng. Rồi bạn sẽ nhận ra hạnh phúc gia đình là thứ hết sức quan yếu và đáng trân quý, không có gia đình chẳng khác gì con diều đứt dây không biết đi đâu về đâu.