Ngay từ khi yêu Khang, tôi đã xác định phải chung sống với bác mẹ chồng vì anh là con một. Thế nhưng khi ra mắt, tôi có chút sợ hãi. Nhà Khang tuy ở phố nhưng rất chật chội. Đã thế, muốn ra được góc bếp ở ban công thì phải đi qua phòng ngủ của anh. Như thế thì làm gì có chút riêng tây nào?
Tới khi chúng tôi quyết định cưới thì nhà anh cũng tu chỉnh lại. Trông cũng sạch sẽ, đẹp hơn, Khang thì chuyển sang căn phòng ngủ phía góc tuy kín nhưng lại không có cửa sổ. Thôi thì đành hài lòng vậy, ít nhất còn có chút riêng tư.
Tưởng thế mà lại không mọi người ạ. Sau đêm tân hôn, mẹ chồng tôi đã đem ngay két sắt, tủ quần áo của bà sang và bảo: "Phòng con kín đáo, an toàn nhất. Dẹp tạm cái bàn trang điểm của con ra cho mẹ gửi cái tủ với két sắt".
Dâu mới nên cũng ngại mẹ chồng, tôi nhờ Khang ra mặt mà anh cũng chỉ ậm ừ rồi xuôi theo. bởi thế căn phòng ngủ vốn tí xíu của tôi giờ bị nhét đủ thứ hầm bà lằng, bàn trang điểm thì bị xếp xó, nghĩ mà chán.
Nhưng đó chưa phải vấn đề lớn nhất. Điều mà tôi không ngờ đó chính là mẹ chồng luôn lấy cớ tủ quần áo và két của bà bên phòng ngủ tôi mà xông vào không bao giờ gõ cửa, cũng không cho chúng tôi làm khóa luôn. Hễ bà đi vào mà thấy khóa cửa là y như rằng tru tréo cả buổi: "Mẹ chồng để đồ trong đó mà nó lại đi khóa. Muốn mẹ không được bước chân vào hay gì? Nhà này ngoài bố mẹ còn ai nữa mà phải khóa cửa phòng?"
Thế là mỗi lần tôi thay đồ lại phải kê ghế vào, vẫn chưa yên tâm lại phải tự dùng lưng chặn cửa, đến khổ. thế mà tôi cũng bị mấy phen giật mình vì sự vô tư thái quá của mẹ chồng.
Chả là vợ chồng tôi từ hồi cưới vẫn tiêm phòng, rồi uống thuốc bổ để chuẩn bị cho bầu bí nên luôn dùng biện pháp tránh thai. Mãi gần đây, chúng tôi mới lên kế hoạch sinh con vào năm trâu.
Tối hôm ấy, Khang cũng xong hết việc công ty, tôi quyết định dành thời kì cho chồng. 9h tối, chúng tôi đã hí hửng vào phòng riêng. Đang lúc vui vẻ, Khang thầm thì vào tai vợ rất ngọt ngào: "Mình cố làm con nghé đi vợ!"
Tôi cũng nhiệt liệt đáp lại thì bỗng cửa bị xô cái rầm, mẹ chồng bước vào và mặt tỉnh bơ: "Sớm thế này 2 đứa đã ngủ! Không xem phim à?"
Tôi ngượng chín người, không nói nên lời, còn Khang thì tức tối, cảu rảu: "Mẹ làm gì thế, vào thì phải gõ cửa chứ. Bọn con làm mệt cả tuần, lâu lâu mới được nghỉ sớm một hôm nên ngủ sớm chút. Mà mẹ vào đây làm gì thế? Hỏng hết cả việc".
Bà liếc xéo tôi 1 cái, rồi ráo hoảnh bảo: "Vào lấy đồ chứ làm gì! Mà làm gì thì làm, đừng để vợ nó trèo đầu cưỡi cổ, cũng phải giữ sức khỏe nữa."
Tôi hiểu mẹ chồng đang có ý nhắc mình, vừa giận vừa ngượng, tôi chẳng nói gì. Khang thì tiếp chuyện cáu kỉnh vài câu nhưng mẹ chồng đã quay ngoắt đi.
Từ hôm đó tới giờ tôi chẳng nô nức gì chuyện riêng tây với chồng nữa cả. Mọi người nói tôi phải làm sao? Tôi có nên xin ra ngoài ở riêng không vì Khang đã nói rồi mà mẹ chồng vẫn thẳng thớm tự xông vào phòng tôi như thế!