Giữa không khí Tết đến xuân sang, hội "thanh niên sống lâu năm" lại giơ cao khẩu hiệu: "độc thân vui vẻ", "Tự do là hạnh phúc", " Vì một cái Tết văn minh không hỏi chuyện chồng con " . Rồi thì hàng ngàn quan điểm về đơn thân tự do, đơn thân tự hào của gái già, gái ế được like, share đảo điên trên mạng tầng lớp. Mấy chị bỉm sữa 1 nách 2 con thì xuýt xoa "ước gì mình được như thế" . Mấy anh vợ con đề huề, gia đình hạnh phúc lại chẹp miệng "ẫu trĩ, không có ai yêu còn bày đặt" . Rồi thì mấy người chả biết xếp vào tuýp nào lại mạnh miệng khẳng định "toàn tư tưởng tẩy não, rủ nhau không thành thân hết thì lấy đâu ra 'tế bào' gia đình cho từng lớp".
01
kết hôn chưa bao giờ là một chuyện đơn giản hay được hình thành nên từ những nghĩ suy thiếu nghiêm trang hoặc nửa vời. Hôn nhân quan trọng, vô cùng quan trọng. Cũng chính vì nó quan yếu nên người ta càng phải cẩn trọng khi chọn đối tượng kết hôn. Và khi càng cẩn trọng thì người ta bỗng dễ cảm thấy bằng lòng với cuộc sống đơn thân.
Tôi có bà chị, là niềm tự hào của dòng họ bao năm: xinh đẹp, làm sếp ở tuổi chưa đến 30, có nhà, có xe nhưng năm nào cũng về ăn Tết 1 mình. Năm này tháng khác qua đi, chả hiểu sao từ niềm tự hào của cả họ chị tôi lại trở nên "con nhà vô phúc". Vì chị đã 33 tuổi mà vẫn không chịu lấy chồng.
Từ một cô gái đảm trách, sẵn sàng lăn xả trong mọi dịp giỗ chạp, lễ Tết, chị bắt đầu sợ về quê. Mà có về lại trốn chui trốn lủi như ăn cắp. Có người còn đồn "hay nó yêu đương lăng loàn nhiều quá giờ chả lấy được chồng" . Nghĩ mà nó chán làm sao!
Mẹ chị luôn chào đón chị bằng những màn thở dài ngao ngán và điệp khúc "con nhà người ta". Chỉ đến khi mẹ của nhà người ta mắng chửi con mình "tao cho mày ăn học rồi 2 mấy tuổi đầu mày đã đi lấy chồng để giờ lỡ dở thế này đây" thì mẹ chị mới ngưng bài ca muôn đời. Đó là câu chuyện của con cô láng giềng nhà chị. Cũng vì cái quan niệm "yên bề gia thất" mà vợ chồng trẻ xích mích cãi vã đến mức cô ấy phải ôm con về ngoại.
Và chỉ khi nhìn hàng loạt các đôi vợ chồng ly hôn, hôn nhân tan vỡ, mẹ chị mới thôi dằn vặt chị chuyện chưa chịu lấy chồng. Người ta nói có sai đâu: Cỏ láng giềng luôn xanh hơn cỏ nhà mình cho nên.
Chị nhìn xung quanh lễ Tết người ta có đôi có cặp, chị thì cứ cô đơn lủi thủi 1 mình, buồn lắm chứ. Chị không tôn thờ chủ nghĩa đơn thân, chỉ đơn giản là chị chưa tìm được đối tượng ăn nhập.
chấm dứt cuộc tình sâu đậm nhất, chị từng muốn ở vậy đến hết đời nhưng rồi lúc ốm, chị thèm 1 cái ôm, lúc gió đông về chị thèm 1 bàn tay ấm, lúc tan sở chị thèm được chờ cơm một người đàn ông mình gọi là chồng. Ai bảo độc thân là sướng, ai bảo người độc lập, tiêu tiền thoải mái như chị là sướng?
Những lúc đơn chiếc bao vây, lúc chạm đáy nỗi đau, cô quạnh đến hoang hoải chị như muốn gục ngã trước cuộc thế vì không có lấy một người lắng tai, thậm chí 1 người đặt nhẹ tay lên vai mà rằng: "Có anh ở đây rồi!".
Chị từng bật khóc chỉ vì cái bóng đèn nhà vệ sinh hỏng, cáu đến muốn phá tan toàn bộ chỉ vì tay không đủ sức để kéo cái móc khóa bị kẹt, muốn ném cả cái chai mỹ phẩm tiền triệu mới mua vì không vặn được nắp. Nếu có đàn ông bên cạnh, điều đó sẽ dễ dàng sao.
Đã có lúc chị định bụng sẽ nắm đại 1 bàn tay, sẽ nhắm mắt mà kí bừa vào một tờ hôn thú nào đấy vì chị chán đơn thân lắm rồi. Như vậy là xong cuộc thế, không còn ai xì xèo bàn tán, không còn những câu chuyện được thêu dệt và cha mẹ chị cũng sẽ sớm có cháu bế trước khi gần đất xa trời. Nhưng chị lại sợ, chị sợ thất bại, sợ không làm được người mẹ tốt, sợ đủ thứ trên đời hệ trọng đến hôn nhân. Chị là người kinh dinh, sao có thể thất bại trong ván bài lớn thế này!
02
Năm ngoái, tôi gặp chị trong một buổi chiều đông buồn ảm đạm. Tôi thông báo chuyện đã xong thủ tục ly hôn còn chị lại tuyên bố: "Chị phải cưới thôi, nhất định sang năm chị sẽ lấy chồng" . Nhưng khi tôi hỏi chị có yêu người ấy nhiều không, có muốn hôn phối thật không thì chị lại cười nhạt. Hôn nhân cứ như một nồi lẩu quyến rũ thơm ngon đủ sắc màu, nồng thắm hương vị, người dưng nhìn thì thèm, người trong ăn chán lại muốn bỏ đi.
Tôi kể với chị tôi đã từng có một người đàn ông yêu mình sâu đậm, hoàn hảo như nào. Nhưng chỉ khi chung tay trong nỗi lo cơm áo gạo tiền, bản chất thật của một con người mới được tả. Người đàn ông từng đi 15km giữa trời mưa chỉ để mang cho tôi bát cháo lúc tôi ốm giờ còn chẳng thèm hỏi tôi bao giờ được xuất viện. Người đàn ông từng nói "hãy để vòng tay của anh làm chiếc chăn bông sưởi ấm em khi đông về" thì giờ đang làm cái chăn cho người nữ giới khác. Người đàn ông biết nấu cơm, phấn chấn thay tã cho con, biết sửa đồ điện, khâu vá... năm nào giờ chỉ lãnh đạm ném cho tôi cục tiền rồi phán "việc cỏn con vậy mà cũng nhờ chồng" ...
Chị phá lên cười sau khi nghe tâm can của một kẻ thất bại trong hôn nhân. Hôn nhân quả thật đòi hỏi độ khó quá cao, có phần nào lưu lạc và mạo hiểm khi đối phương bỗng thể hiện hết "tinh hoa" trong quá trình chung sống.
Là một người "dày dặn kinh nghiệm", tôi khuyên chị rằng: "đơn thân bao lăm lâu không đáng sợ bằng việc thành hôn sai lầm, sai lầm ấy không phải ai cũng có nhịp sửa". Tôi cương trực phân tích cho chị ấy biết, mối quan hệ của chị ấy hiện nay chẳng khác nào một chiếc bánh kem ngọt ngào cuối ngày đang được sale off vô tình vào mắt đúng người đang đói. Cả hai đâu có yêu thực sự, đó chỉ là bởi thời khắc ấy họ muốn Kết thúc cho xong nghĩa vụ. Vậy sự vội vã ấy có mang lại một cuộc hôn nhân chất lượng hay không?
đơn thân cũng không sao nếu bạn thấy ổn. Bạn không cấp thiết phải thành thân nhưng nếu đã thành thân thì phải gặp bằng được người đàn ông mà bạn nghĩ là cần thiết. Tự mặc những lớp áo được dệt nên từ miệng lưỡi thế gian chỉ làm cho bi kịch thế cục bạn dày lên mà thôi. đơn thân thực thụ không đáng sợ bằng hôn nhân sai lầm.
03
Vào một ngày giáp Tết, chị gọi tôi đi cafe rồi thông báo ra Giêng chị cưới thật. Lần này là nụ cười tinh quái, chị quyết định lấy chồng ở tuổi 35, khi không còn ai giục nhắc và mẫn cảm với bộ mặt lạt lẽo của chị. Anh ấy đã có 1 đời vợ và lại có con riêng. Không sao, chị nói đó mới là người đàn ông chị cần. Chị bảo thế cuộc chị đã trải qua các mốc: Thất bại trong tình yêu đến mức tôn thờ chủ nghĩa đơn thân để huyễn hoặc mình. Rồi lại đến lúc khát khao đến cùng cực một tổ ấm nhỏ xinh nhưng lại sợ sinh con, không vượt qua nổi rào cản tâm lý để bước vào hôn nhân vì nhìn đâu cũng thấy thất bại.
"Bao trầm luân, ngọt cay mặn đắng của thế cục nếm đủ cả rồi chị mới nhận ra, gặp được đúng người thì thời điểm nào cũng là xác thực. Một khi định mệnh xuất hiện, chẳng cần ai giục nhắc nữa tự bản thân cũng nóng ruột lắm rồi" , chị tủm tỉm nhìn dòng người qua ô cửa kính với đôi mắt của người đang yêu - nó chẳng còn cheo leo và u uất nữa. Chỉ khi gặp được đúng người, ta mới thấy sự chờ đợi và kiên nhẫn nào cũng có giá.
Có một ai đó đã nói rằng: "kết hôn có vẻ không dễ như thi đại học, tìm việc hoặc học 1 kỹ năng nào đó. Vì thành hôn là khế ước của rất nhiều kỹ năng. Có những người vì kỹ năng quá tốt, gặp trúng ái tình thì thành thân thật hạnh phúc. Lại có người lấy kỹ năng bù trừ của đối phương mà chu toàn 1 đời.
Riêng những người kết hôn muộn như chúng ta, cao không tới, thấp không đành, sống lâu 1 mình cái gì cũng tự chủ, giống như 1 cái cây gần cửa sổ, chỉ 1 mực quay ra sáng, mà đâu biết rằng vươn quá song cửa kia, trước sau gì cũng bị ngắt. Nhưng ánh sáng tự do, độc lập kia lại ngày ngày chói mắt đến vậy.
Phải đến khi 1 bàn tay của hai thân đưa ra, kéo lại, huấn thị, thì ta cũng thấy nữa quãng đường đời này đã quá phóng túng rồi".
Nhớ nhé: Lập gia đình cũng vừa là hạnh phúc, lại vừa là nghĩa vụ. trách nhiệm ấy chỉ được ghi nhận khi bạn hạnh phúc. Hãy chỉ đơn thân cho đến lúc định mệnh đột nhiên ập đến!
0 nhận xét:
Đăng nhận xét