Các bậc mẹ chồng hiếm người dạy con trai mình nấu cơm, rửa bát, lau nhà để sau khi hôn phối biết san sớt việc nhà với vợ. Họ cho rằng con trai lấy vợ để có người chăm sóc chứ chẳng ai nghĩ và muốn con trai mình phải làm nội trợ cho vợ nhàn thân tung tẩy cả. Vì lẽ đó mới có câu chuyện mẹ chồng đuổi con dâu đi vì "dám" để chồng đun nấu sau đây:
"Hôm nay em ngoi lên muốn kể cho các chị nghe một chuyện. Em thành hôn được 3 năm và chưa sinh con. Dù cha mẹ chồng em ở quê nhưng mẹ chồng ngay gọi điện lên soát, hoạnh họe em đủ điều. Không gì nằm ngoài khoản coi sóc con trai bà đã tốt chưa, đừng tiêu lãng phí tiền nong do con trai bà kiếm ra, phải biết hướng về nhà chồng... Em nghe cũng oải lắm mà nghĩ kệ bà muốn nói sao cũng được. Em toàn vâng dạ cho qua.
Đợt mới rồi bà rảnh rang nổi hứng lên chơi với vợ chồng em. Em xác định trong những ngày bà ở đây phải nhịn bà như nhịn cơm sống cho mà xem. Bà ở xa đã thế, giờ bà kè kè bên cạnh không có chuyện mới là lạ.
Và chuyện đã xảy ra ngay ngày đầu tiên bà đến nhà em. Chồng em xin nghỉ làm sớm đi đón bà ở bến xe, sau đó anh qua chợ mua thức ăn về nấu cơm. Em mãi muộn mới có mặt ở nhà. Cũng muốn về sớm để bảo sanh căn vặn song công việc nó có thông cảm cho em đâu.
Vừa thò mặt về đến nhà em ngay tức thì hoảng khi thấy mẹ chồng ngồi trên sofa với vẻ mặt hằm hằm. Chồng em cúi gằm ngồi đối diện. Liếc vào bếp thấy mấy cái bát vỡ vụn nhưng không ai dọn. Mẹ chồng vừa nhìn thấy em đã quăng vào mặt em cả tràng. Em chẳng nhớ được hết, đại để bà chửi em để chồng nấu cơm, thu dọn, rửa bát còn mình sung sướng lết xác về chỉ việc ăn.
Công việc của chồng em nhàn hạ, nhiều thời kì rảnh và lương thấp hơn em rất nhiều. Nói ngắn gọn em là trụ cột kinh tế chính trong nhà. Anh về sớm không nấu cơm thì ngồi khểnh đợi em về nấu chắc? Em ức chế thái độ của mẹ chồng cực kỳ nhưng vẫn cố nhịn, giảng giải rằng mình có việc không về sớm được đành nhờ chồng vào bếp.
Mẹ chồng em thấy con trai thổi nấu thạo ra tuồng thì đoán con trai ngay phải làm nội trợ. Bà càng nghĩ càng muốn phát rồ với nàng dâu không nên nết như em. Thế là bà chỉ thẳng tay đuổi em ra khỏi nhà!
Chồng em nhìn mẹ đuổi vợ đi và không nói gì. Em thất vọng lắm, quyết định không thèm nhẫn nhục hay kiêng nể gì chồng nữa, lấy chìa khóa mở két sắt trong nhà, chỉ cho mẹ chồng xem những thứ bên trong. Sổ kiệm ước trị giá 300 triệu của em, hơn chục cây vàng em tàng trữ được, ít trang sức và hơn 100 triệu tiền mặt cũng của em nốt.
Duy có sổ đỏ căn hộ là đứng tên cả 2 người thì cũng do em bỏ 8 phần tiền. Em nể nghĩa tình vợ chồng đã để anh cùng đứng tên nhà, còn lại em nói thẳng em phải giữ cho bản thân. Chồng hoàn toàn ưng ý, không hề tham lam tiền mồ hôi công sức của vợ. Em cất riêng thế để phòng bất trắc thôi chứ tiền em kiếm được chẳng để dành sau này lo cho gia đình thì làm gì.
Mẹ chồng nhìn rõ tận mắt mọi thứ thì kinh hãi không thốt nên lời. Chồng em lúc ấy mới gượng cười: 'Con lương thấp hơn nên tự nguyện làm việc nhà để vợ có chút thời gian nghỉ ngơi...'. Bà vẫn chưa hoàn hồn, lắp bắp: 'Con... con...' đầy thất thố. Em kệ bà nghĩ sao cũng được, đi tắm rửa rồi dọn cơm mời bà như thường có chuyện gì. Qua một đêm đến sáng hôm sau thái độ của mẹ chồng với em đổi thay rõ rệt luôn. Sau khi bà về quê cũng chẳng còn gọi điện cho em với phong cách cũ mà ôn hòa, dễ mến hơn nhiều. Còn chồng em đã xin lỗi, em tạm bỏ qua cho 1 lần.
Đúng là cứ phải 'ra gì' một chút mới khiến người khác nể các chị nhỉ!".
đàn bà đương đại không thiếu người giỏi giang, kiếm ra tiền, thậm chí còn áp đảo cả chồng. Chồng làm nội trợ, vợ đảm nhận kiếm tiền - điều đó sẽ chẳng ảnh hưởng gì đến hạnh phúc gia đình nếu người trong cuộc biết cư xử và suy nghĩ thấu suốt. Người vợ trong câu chuyện trên đã gặp rối rắm với mẹ chồng nhưng cũng may rút cục mọi chuyện đã được giải quyết êm đẹp.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét