Chúng tôi mua nhà rồi sinh con (trong khi có đợt vợ chồng cùng thất nghiệp) không có tiền phải đi vay về ăn và nuôi con, rồi đi làm lại và tích lũy dần để trả nợ tiền nhà 750 triệu. Lương chúng tôi tổng khoảng 12 triệu mỗi tháng, chưa trừ các khoản nọ kia.
5 năm gần đây chồng chung vốn làm ăn với một người bạn. Nghe anh trình bày các kế hoạch kinh doanh và nói không muốn đi làm thuê nữa nên tôi ủng hộ, đồng ý vay cùng anh 200 triệu. Việc kinh doanh sa sút trầm trọng do anh non kinh nghiệm và tiêu hoang, anh nhiều lần giấu tôi vay lãi cao để đổ vào công ty đó. Đến giai đoạn sau không thể trụ được nữa, vốn công ty âm, số tiền anh vay đã là 650 triệu đồng. Tôi kể ra con số đó vì vợ chồng thu nhập thấp, số tiền đó với chúng tôi là rất lớn.
Tôi khuyên bảo nhiều lần anh không nghe, rằng anh đừng làm công ty kiểu vậy nữa, đi làm thuê để học hỏi kinh nghiệm, có lực lại tính tiếp. Anh không chịu, tôi phải mang cuộc hôn nhân này ra làm áp lực anh mới từ bỏ công ty đó. Kết thúc hai năm làm kinh doanh, tổng nợ của chúng tôi đã lên đến 650 triệu (không tính nợ tiền mua nhà chưa trả). Anh đi làm thuê, lương 4,5 triệu/ tháng, anh lo chi phí ăn uống của bản thân. Còn tiền nợ ngân hàng, tiền vay cho anh làm ăn và tiền nhà, ăn uống, học của các con (tổng khoảng 20 triệu/tháng) tôi lo, anh phụ 3 triệu mỗi tháng.
Tôi muốn anh chịu khó tìm việc làm thêm để phụ chi phí trả nợ, anh khất lần mãi. Tôi lại bảo anh tìm việc lương cao mà làm thì anh sợ khó khăn, bảo thích làm kinh doanh tự do, khổ nỗi mọi việc lớn tôi cứ phải gồng gánh. Mỗi ngày tôi làm từ 12 đến 15 tiếng, ngày nào cũng vậy. Tôi cố gắng nhẫn nhịn, chờ đợi, hy vọng anh sẽ phấn đấu nhưng 2 năm nay thấy anh bàng quan, mặc kệ. Hôm vừa rồi, tôi thực sự buồn, như giọt nước tràn ly. Tôi về lo góp tiền giỗ bố chồng, còn lại vài trăm nghìn trong túi để dự phòng đi đường từ quê ra, vậy mà anh lất nốt trong ví tôi để chơi bài. Số tiền không to nhưng tôi thấy anh ích kỷ, không biết ơn, đã không lo được cho mẹ con tôi mà còn cố tình để tôi sạch túi. Tôi buồn về chồng.
Tôi còn đang chịu áp lực từ gia đình chồng. Mẹ chồng nghĩ tôi không biết quản lý anh nên mới như vậy. Tôi phiền lòng về điều này. Mẹ chồng là mẫu người phong kiến, thích sống vì danh hơn, nhiều khi sống không thực tế nên tôi cũng cảm thấy mệt mỏi. Tôi nói tâm trạng của mình với anh, anh cố tình tỏ ra không quan tâm, hay có thể anh vô tâm thật. Có lúc tôi đã muốn buông xuôi, từ bỏ, nhưng lại không nỡ. Tôi thấy mất niềm tin với chồng, mong các bạn cho tôi một lời khuyên chân thành.
Yến
Độc giả gọi vào số 09 6658 1270 để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét