"Ngày trước có đứa em họ đi học lên nhà ở chung, mẹ em cũng đỡ buồn. Mà nay nó lên Đại học rồi, vì thế giờ cũng chỉ có mình mẹ thui thủi ở nhà. Tụi em đi làm miết, chẳng mấy khi được nghỉ. Hở ra dịp nghỉ là lại phải cân đối về nội với về ngoại. Đường xa, cả đi cả về mất nguyên ngày trời rồi, nghỉ lễ không đáng bao nên tính ra thời gian ở với mẹ chẳng được mấy",
đó là tâm sự rớm nước mắt của cô vợ lấy chồng xa.
Ngày lấy chồng, Nguyên chẳng tưởng được sẽ có lúc mình phải khổ sở khi nghĩ đến chuyện về thăm mẹ. Tính ra hai bên cách nhau chỉ hơn 60km. Nhưng đường đi đẹp nên ngót 1 tiếng đã đến nơi. Với lại Trọng – chồng cô cũng hẹn: "Cưới nhau rồi anh một mực không để em thiệt thòi, thiếu thốn, khổ sở. Em muốn gì anh cũng nghe theo em".
Nhưng lời hứa chỉ ở đầu môi. Cưới nhau về Nguyên mới biết Trọng nghe mẹ đẻ vô cùng. Bà nói gì anh cũng cho là phải. Thế nên Tết năm đầu mới cưới nhau, Nguyên ý định 27 được nghỉ sẽ về thẳng nhà nội. Rồi 29 sẽ ghé nhà mẹ đẻ để xem bà lo toan cúng bái được những gì, sau mới quay lại bên chồng trong ngày 30 cho kịp đón Giao thừa.
Ấy mà mẹ chồng giãy nảy: " Có ai đời con dâu không về lo Tết không? Ở nhà đi, xong Tết nhất bên này rồi sang ấy cũng không muộn".
Trọng nghe mẹ cũng cứ nhất nhất cho là bà nói phải. Anh bảo: "Về nội trước rồi mồng 3 sang nhà".
Nguyên điện về kể lể với mẹ và các chị. Ai cũng khuyên cô dâu mới nên quan tâm đến nhà nội trước. Nguyên cắn răng nghe theo. Đêm 30 thấy người ta đón Giao thừa vui vẻ bên nhau mà mắt cô cay xè vì thương mẹ, nhớ nhà. Xa xôi cách trở quá chi cho cam, 1 tiếng đồng hồ chạy xe máy mà cô không thể về nhà thắp cho bố nén hương trước Tết, gửi tặng mẹ chút quà, xem nhà cửa thiếu thốn gì để sắm sửa thêm…
Năm thứ 2, mẹ chồng lấy lý do cô em chồng sắp cưới, Nguyên phải ở nhà để lo chuyện tôn tạo nhà cửa, cơm cháo để bên nhà trai tranh thủ sang chơi. Cũng may năm đó đứa em và vợ chồng anh chị gái đi làm trong Nam cũng về. Nhà có người ra người vào, mẹ đỡ tủi, Nguyên cũng đỡ phải lấn cấn.
Nhưng năm nay chị và em gái chẳng về. Mẹ Nguyên thêm tuổi, thêm yếu. Cách đây vài tháng bà mới bị cảm phải nằm viện cả tuần trời. Từ đó trở đi bà hay kêu đau mỏi, ăn uống kém đi. Vậy nên Nguyên càng thương mẹ.
Bên nhà chồng thì cô em gái Trọng cưới xong chuyển về làm gần nhà. Tuần có 7 ngày thì tới 5 ngày nó sống bên nhà ngoại. Nhất là ba má chồng con bé lại sống bên Tây với vợ chồng con trai cả, nên Tết mặc định là 2 đứa nó sẽ ở nhà ngoại ăn Tết. Thế nên lần này cô yên tâm, chắc cú Tết năm nay thể nào cũng xin được nhà nội được đưa con sang bên nhà ngoại đón Giao thừa.
Đúng đợt nhà có đám cưới đứa cháu họ, vợ chồng Nguyên về quê. Cô tận dụng luôn dịp này để giãi tỏ ước muốn. Nguyên nghĩ mình nói sớm để cả nhà biết mà tính tình công việc trước. Lúc Nguyên kể với Trọng, anh cũng gật gù.
Nhưng lúc sau nói với mẹ chồng, thấy bà vẻ không ưng, anh lại quay sang nhìn cô ái ngại: "Thôi, ở nhà nội như mọi năm cho lành, mồng 3 về. Hai cái Tết trước cũng thế, đâu có sao".
Nguyên vừa buồn vừa rấm rứt. Lần này cô quyết định nói thẳng với mẹ chồng: " Mẹ ạ, nội hay ngoại nơi đâu chẳng là nhà. Con nói thẳng thế này mẹ đừng giận nhé. Năm nay, con thấy nhà mình cô cũng ăn Tết bên này nên muốn xin mẹ cho phép con và cháu được về bên ngoại, mùng 2 bọn con sẽ về nội sớm. Mẹ con vừa đi viện về, ốm yếu, lại ăn Tết một mình con không nỡ. Nghĩ nhà mình bên này đông vui, mẹ con ở nhà thui thủi một mình con thương quá mẹ ạ. Hai lần trước là có em gái con ăn cùng, con cũng mới về làm dâu. Năm nay xin phép mẹ cho con được sang ngoại".
Nguyên nói đến đây Trọng và mẹ chồng đều im bặt. Cô cũng nói hết nước hết cái, hiểu hay không giờ chẳng còn quan trọng. Nhưng tận sâu thẳm tâm tư Nguyên, cô đã xác định dù cho hay không khăng khăng năm nay cô cũng đưa con gái về nhà ngoại trước.
Hên cho Nguyên là cô không cần phải cố tình làm mất lòng nhà chồng. Trọng và mẹ anh sau đó cũng đồng ý.
Nguyên kể giờ khắc nghe anh bảo " 27 ra bến xe mua vé về ngoại, mồng 2 sang nhà nội để kịp qua lễ bên nhà thờ Tổ" mà cô mừng rơi nước mắt.
Nguyên san sẻ: "Thời buổi này không còn như xưa nữa, nam nữ nội ngoại bình đẳng . Chị em nữ giới cứ phải mạnh mẽ lên mà sống. Cái gì không nên không phải thì phải cương trực giải thích rõ ràng, đừng sợ sệt, ngần ngại gì cả nhưng mà thiệt thân".
0 nhận xét:
Đăng nhận xét