Thứ Sáu, 20 tháng 12, 2019

Từ màn "bật" mẹ chồng của nàng dâu ngoan hiền và câu chuyện anh chồng giám đốc “mắc bệnh“ khinh vợ: Cớ sao phụ nữ luôn là người phải nhường nhịn và “hi sinh”?

- đánh việc ngày nay của anh là gì? Nó có sức ép quá đến mức ảnh hưởng tới tình cảm của vợ chồng anh không?

- Tôi mở đả ty riêng, tuy đang trong thời gian đầu hoạt động nhưng mọi thứ khá ổn. Làm chủ thì dĩ nhiên là sức ép rồi còn vợ tôi, cô ấy không phải đi làm .

- Vợ anh làm gì?

- Vợ tôi ở nhà nội trợ và vài việc vặt. Vì cô ấy không phải đi làm .

- Cụ thể tiến đánh việc của cô ấy là những gì và việc của anh là những gì? Làm ơn kể chi tiết để tôi có thể giúp anh?

- Sáng cô ấy dậy nấu ăn sáng cho cả nhà vì tôi ở chung với bố mẹ, ông bà không quen ăn ngoài. Rồi cô ấy cho 2 đứa con đi học, sau đó về quét dọn nhà cửa, cơm cháo... rồi đưa mẹ tôi đi tập vì bà từng bị tai biến đang trong thời đoạn bình phục chức năng. Chiều đến thì cô ấy làm vườn, nấu cơm, đón con... săn sóc bố mẹ tôi. Nói chung toàn việc đơn giản vì cô ấy không phải đi làm . Còn tôi về nhà dĩ nhiên là phải nghỉ ngơi rồi, cả ngày đã kiệt lực vì Công việc thì làm được gì nữa.

Đó là cuộc trò chuyện ngắn giữa một thầy thuốc tâm lý và một anh chồng đang cảm thấy bỗng chán ghét vợ dù chẳng có đối tượng thứ 3 nào chen vào. Đọc qua có thể thấy câu mà anh ta nhấn mạnh nhiều nhất đó chính là: "Vì cô ấy không phải đi làm". Phải chăng đây chính là đầu đuôi làm những người trong cuộc trở nên xa rời với nhau?

đàn bà có thể yêu sờ soạng: Yêu chồng, yêu con, yêu gia đình nhưng lại... quên yêu chính bản thân mình

Hàng ngày có sao tâm tư trên mạng thở than chuyện: "vì sao tôi hi sinh vì chồng như thế, tôi bỏ việc để ở nhà sinh con cho anh ấy mà anh ấy vẫn đi cặp bồ?" hay "Tôi đã cố làm tốt mọi thứ, tôi yêu bằng hết trái tim này, tôi cho đi mà không cần nhận lại nhưng chồng tôi chưa một lần tiến đánh nhận sự hi sinh của vợ?".

Nhưng đau đớn nhất vẫn là khi phụ nữ mỏi mệt đến kiệt sức, muốn đem hết những cam chịu, âm thầm của mình suốt năm tháng qua mà nói cho người ta nghe 1 lần thì họ lại đáp thờ ơ: "Sự hi sinh đó tôi không cần, là do cô ngu ngốc".

Từ màn

tỉ dụ như cô vợ trong câu chuyện trên, với kinh tế mà chồng cô ấy kiếm được họ thừa sức thuê người giúp việc, trông nom luôn bố mẹ chồng và bản thân cô ấy vẫn đi làm được. Tiền có thể không cần kiếm nhiều, việc nhà có thể gạt bớt một tí, không biện hộ quá nhưng chắc chắn cô ấy sẽ không có ngày bị chồng mai mỉa vì "không phải đi làm".

Hi sinh đối với đàn bà mà nói như một thói quen, một khẩu hiệu hay thậm chí là thước đo nhân phẩm đức hạnh được truyền từ đời này sang đời khác: "Con hi sinh chút, gia đình sẽ được hạnh phúc". Còn với đàn ông, họ nhận lại sự hi sinh từ vợ mình như một điều hiển nhiên nhất, là tại sao?

Là vì: "Chồng đi làm kiếm tiền thì vợ phải ở nhà làm hết việc nhà. Chồng vất vả bôn ba tầng lớp thì vợ phải chăm lo mái ấm gia đình. Chồng bận tiếp đối tác thì vợ phải đón con, dạy con học. Chồng dồn tiền cho việc lớn thì vợ tự biết bớt 1 cái quần, nhịn 1 bữa liên hoan cùng bạn bè. Chồng đánh vợ một cái thì vợ phải hiểu bản thân sai điều gì mà sửa đổi, đừng có kể với người nhà vì 'xấu chàng thì hổ ai...'".

Từ bao giờ mà 2 chữ "hi sinh" trở nên gánh nặng trên vai người đàn bà, phải tự bản thân mình vì người khác từ điều lặt vặt nhất? Ban đầu thì các cô phản ứng, dần dần lại nghiễm nhiên ưng như một nếp. Đã có bao lăm đàn bà bước vào hôn nhân phải từ bỏ giấc mơ dang dở để làm một con robot, làm một cái máy giặt, bảo mẫu, chăm chút người già...? Bạn nghĩ bạn dùng tình, sự hi sinh của mình để mong chồng nói 1 lời cám ơn, để giữ chân anh ấy khỏi những cám dỗ cuộc đời? Không, bạn nhầm rồi!

Từ màn

Không ai có quyền bắt đàn bà phải hi sinh - Hi sinh là sứ mệnh, không phải bổn phận

Tôi nhớ đến câu nói của một nhà văn Mỹ: "Một người phụ nữ đơn giản, nhẫn nhục và thường ngày, cuộc sống của người đàn bà này chính yếu là trên con đường hy sinh" . Họ luôn thỏa hiệp với chính bản thân họ, họ "dễ dãi" trong kiểu suy nghĩ cổ xưa mà tự họ đẩy mình vào lối mòn, ngõ cụt. Đôi khi họ hiểu đấy nhưng vẫn "tắc lưỡi" cho qua. Điều đáng sợ nhất là khi phụ nữ nhập nhằng giữa 2 khái niệm: Hi sinh và hèn nhát.

Bạn đã bao giờ nghe: Một người phụ nữ hèn, cả thế cuộc sẽ bị bao vây bởi "gã con trẻ" khổng lồ. Còn một người đàn bà độc lập, tự chủ luôn có cả tá đàn ông trưởng thành vây quanh.

Vân từng là một cô tiểu thư 10 đầu ngón tay không phải động vào việc nhà. Ấy vậy mà vì tình ái, cô cất bằng đại học, nghỉ việc trên tỉnh thành để về quê lấy chồng, làm tròn trách nhiệm. Suốt 3 năm có bầu rồi nuôi con đằng đẵng, nhà chồng thì nói cô ăn bám, người ngoài lại bảo "con gái có ăn có học mà dại, đi lấy chồng làm ô sin không tiến đánh cho người ta" . Nhưng chồng cô rất tốt, rất thương yêu cô. Mọi thứ khác Vân không quan tâm, cô gọi đó là sự hi sinh xứng đáng.

Từ màn

Rồi cũng đến ngày vô tình Vân nhận ra vị trí thật sự của mình trong lòng nhà chồng, cô quyết định bắt đầu sự nghiệp ở tuổi 28, khi bạn bè xung quanh đã thành đạt hết cả. Ngày cô mang trong mình kiên tâm lớn lao và ham dang dở ở tuổi 24 nhà chồng đòi từ mặt cô, chồng đòi ly hôn với một lý lẽ: "phụ nữ trước nay muôn đời vẫn là thứ yếu, chăm lo việc nhà con cái, để mình chồng đi làm là được rồi".

Vân cười nhạt, nụ cười kiêu hãnh của một cô vợ cam chịu đã chịu bước ra khỏi chiếc vỏ ốc u tối. Lần đầu tiên cô cãi mẹ chồng : "Có ai quy định sự hi sinh của người vợ sẽ giúp gia đình hạnh phúc không ạ? Mọi người đừng dương cao biểu ngữ 'muốn tốt cho con' rồi tước đi quyền tự do, đóng góp cho tầng lớp của con. Con không muốn đời mình vô nghĩa trong xó bếp chỉ biết ăn và đẻ".

Từ màn

Bà mẹ dũng cảm ấy bế con đi làm việc ở một nơi cách nhà cả trăm cây số - nơi cô ước ao từ lâu mà giờ mới có cơ hội. Giờ thì cô chả sợ gì nữa, vì những thứ đáng sợ kia lại chẳng xứng với sự hi sinh lâu nay. Nếu người chồng ấy vẫn không chịu hiểu ra, cuộc hôn nhân này có chấm dứt cũng không đáng tiếc. Và chỉ sau 2 năm, cô đã thành đánh với sự ra đi ấy.

Bạn là nữ giới, bạn có quyền yêu chồng bạn, con cái bạn và cả những người thân nhưng không có một lý do nào ngăn cản bạn được là chính mình. Không ai có quyền ép bạn vì ái tình ấy mà đánh mất hết tương lai, ước mơ, hoài bão. Hạnh phúc hôn nhân sẽ chỉ vẹn tròn khi cả chồng và vợ cùng nhau chăm sóc gia đình, đối mặt với lợt tầng lớp, cùng nhau "chiến đấu" để sinh tồn và cùng nhau xây dựng cuộc sống.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét