=> Bám sát tình hình dịch bệnh, theo dõi những kiến thức bổ ích - kịp thời để bảo vệ bản thân và người xung quanh tại
Việc một mình đạp xe 300km là một công việc không hề đễ dàng, với cả những VĐV thể thao chuyên nghiệp. Thế nhưng, vừa qua, một nữ bác sĩ trẻ đã làm được điều ấy chỉ một mình. Tất cả những gì cô muốn chỉ là được trở lại Vũ Hán làm việc, tiếp tục cứu chữa, giúp đỡ người dân vượt qua cơn ác mộng mang tên virus corona.
Cô gái ấy tên là Cam Như Ý, 24 tuổi, hiện đang công tác tại Trung tâm y tế Kim Khẩu, thành phố Giang Hạ, tỉnh Hồ Bắc.
"Con phải trở lại để hỗ trợ những người trong vùng dịch"
Như thường lệ, dịp Tết Nguyên Đán vừa qua, Như Ý đã trở về thành phố Kinh Châu để đón giao thừa cùng gia đình. Thế nhưng, trong lúc đáng lẽ phải hoan hỉ trước khoảnh khắc chuyển giao giữa năm mới và năm cũ, nữ bác sĩ sinh năm 1996 lại vô cùng lo lắng khi chứng kiến đại dịch corona không ngừng lan rộng và đã cướp đi sinh mạng của hàng trăm người.
Sau nhiều ngày suy nghĩ, Như Ý quyết định sẽ một mình trở lại Vũ Hán để tiếp tục công việc tại Vũ Hán. Tất nhiên, cô vấp phải những sự phản đối khi chia sẻ điều này với cha mẹ.
"Không được con à. Trở lại Vũ Hán lúc này nguy hiểm lắm", bố mẹ cô khuyên ngăn.
Bác sĩ trẻ Như Ý.
Thế nhưng, thâm tâm Như Ý hiểu rõ mọi người đang chờ đợi cô như thế nào. Bởi lẽ, nơi Như Ý làm việc là một khu vực hẻo laánh. Người dân chưa có điều kiện tiếp nhận nhiều thông tin về dịch bệnh. Nếu không có những xét nghiệm của cô gái trẻ, rất nhiều người sẽ hoảng loạn bất chấp có thể chỉ bị cảm cúm thông thường.
"Chúng tôi chỉ có 2 người tại Trung tâm. Đây là quãng thời gian vô cùng bận rộn. Tôi phải đi và giúp dân làng an tâm hơn, để họ không còn cảm thấy sợ hãi nữa", cô cho hay.
Sự quyết tâm của Như Ý cuối cùng đã lay chuyển thành công thân phụ của cô. Tuy nhiên, nữ bác sĩ trẻ lại phải đối mặt với một khó khăn nữa. Đó là vào lúc này, liên lạc công cộng đã bị tê liệt hoàn toàn trong khi khoảng cách từ Kinh Châu tới Vũ Hán lại tới hơn 300km. Không do dự, Như Ý lại có thêm một quyết định vô cùng táo bạo khác. Cô quyết tâm sẽ đạp xe đi hết quãng đường đó.
Nói là làm, cô lập tức liên hệ với Giám đốc tại Trung tâm y tế Kim Khẩu để xin giấy thông hành vào làng. Ngày 31/1, với lương thực khô chất trong balô, cô bước lên xe và bắt đầu cuộc hành trình cực kỳ khó tin, hứa hẹn đầy gian nan trước mắt.
Tờ giấy thông hành của Như Ý.
Khó khăn chồng chất khó khăn nhưng quyết không lùi bước
Ngày đầu tiên, Như Ý đạp xe ròng rã trong gần 5 tiếng và đi hết được quãng đường 50km. Với một người không có nhiều thời gian để dự các hoạt động thể chất nhiều như cô, hành trình trên quả thật rất vất vả. Đến 3h chiều, để đảm bảo an toàn, cô tạm thời vào tá túc tại nhà một người họ hàng bên nội.
Hôm sau, cô lại bắt đầu cuộc "viễn chinh", ròng rã trước những con đường tưởng chừng dài bất tận. Thế mà, cô đã đi được tới 100km. Nhưng khi tới cầu Kinh Châu bắt qua sông Trường Giang, lực lượng an ninh không cho phép xe đạp được qua.
Cô gái trẻ đành gửi xe đạp tại một cửa hàng và gọi điện nhờ gia đình sắp xếp thời gian đến lấy. Còn với Như Ý, cô buộc phải đi bộ vào sâu thành phố, thuê một nhà nghỉ trong đêm đó và ăn tạm món mì nhạt nhạt.
Một trong những chiếc xe đạp được Như Ý sử dụng.
Để tiết kiệm sức lực, Như Ý dự định đi nhờ xe để tới Vũ Hán. Dù vậy, hàng chục chiếc xe đi qua nhưng không một ai muốn tới trọng tâm dịch bệnh. Quá vô vọng, Như Ý quay trở lại với phương án cũ. Cô thuê một chiếc xe đạp khác và dụng ứng dụng tìm đường trên điện thoại để tới nơi làm việc.
Thử thách vẫn chưa chịu buông tha với cô gái nhỏ. Hôm đó, trời mưa lớn, cô bị ướt sũng còn thức ăn mang theo ngấm nước hỏng hết. Vội ghé quán tạp hóa để ăn mỳ rồi Như Ý lại tiếp tục lên đường để bắt đầu công việc sớm nhất có thể. Lúc ấy, quần áo cô còn chẳng kịp khô.
Đúng 8h tối, cô tới được Chiết Giang và may mắn được cảnh sát địa phương cho đi nhờ tới Vũ Hán vào sáng hôm sau.
Như Ý may mắn được lực lượng cảnh sát tại Chiết Giang hỗ trợ.
Đến nơi, cô bắt một chuyến xe bus rồi lại thuê xe đạp đi nốt quãng đường tới trọng điểm y tế Kim Khẩu. Do lúc này không có sóng điện thoại, nữ bác sĩ đành dựa vào những biển chỉ đường. Công sức của cô cuối cùng cũng được đền đáp xứng đáng. Đêm đó, cô đã tới được đích cuối cùng.
300km đường dài và Như Ý đã hoàn tất trong vòng vỏn vẹn 4 ngày. Với vô vàn trở ngại, nhưng niềm tin, sự quyết tâm và tình thương giúp cô vượt qua tất cả. Nhớ lại, Như Ý vẫn còn rùng mình.
"Tôi đến nơi khi trời đã rất tối. Tôi bắt đầu sợ bởi càng đi xa tôi hiểu rằng mình không còn cơ hội quay lại nữa", cô nói.
Nhưng tất cả đã qua, và giờ Như Ý lại quay về với guồng quay công việc. Ngày hôm nay, cô đã kiểm tra xong 20 mẫu thử và sẽ không dừng lại. Có lẽ lúc này, Như Ý không còn nhớ nhiều về những gì đã trải qua để tới được Vũ Hán. Có lẽ cô cũng không biết được bản thân mình tuyệt vời đến thế nào. Nhờ những người như cô, thế giới mới có niềm tin rằng dịch bệnh sẽ bị đẩy lùi mãi mãi.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét