Nhà văn Molly Jong-Fast, tác giả của ba cuốn tiểu thuyết lãng mạn, kể về tình yêu bạt tử của bà với Internet trên Glamour.
Internet là nơi kết nối những người chưa tìm được nửa kia của mình trong ngày Valentine. Ảnh: Glamour. |
"Tôi vẫn nhớ lần trước nhất ấy. Đó là một ngày mưa năm 17 tuổi khi tôi bắt đầu sử dụng dịch vụ WebTV với kết nối dial-up. Thiết bị có điều khiển từ xa, nhưng nó không hoạt động trừ khi bạn trỏ vào đúng hộp điều khiển. Kết nối sao mà nhanh đến thế (trừ những khi nó tắt đột ngột và tôi phải thực hiện lại quờ quá trình).
Đêm đó, tôi phải lòng Internet.
Khi đó, Intetnet giống như một sân vận động trống nửa khán đài, chỉ toàn những kẻ lập dị, thích rình mò. Nhưng là nơi sạch cho những người không thích đơn côi trong nghĩ suy.
Tôi nghĩ tôi cô đơn hơn hồ hết mọi người. Lúc ấy, tôi là một đứa trẻ và luôn muốn thoát ra. Không có gì sửng sốt tôi yêu tivi, sách và viễn cảnh về những thế giới khác. Tôi luôn cữ một nơi để trốn thoát. Internet chính là nơi tôi có thể hóa thân thành người mình muốn, gặp gỡ bất cứ ai, vào bất cứ lúc nào. Với người không thích là chính mình, Internet là thiên đường.
Giờ tôi đã 41 tuổi. Tôi không lớn lên cùng smartphone như giới trẻ hiện tại. Thời niên thiếu của tôi gắn liền với điện thoại nhất thiết, những tín hiệu bận triền miên và tivi - thứ luôn dừng phát sóng vào ban đêm. Cứ như thế cho tới cái đêm Internet bước vào thế cuộc tôi.
Sau này, tôi bắt đầu sử dụng MySpace và Facebook. Nhắc tới Facebook, là nhắc tới một mặt xấu của Intetnet. Mạng xã hội làm giảm sự chú ý, khiến con người càng ngày càng ít giao du ngoài đời thực. Thương mại điện tử giết chết ngành bán buôn. Amazon biết nhiều về ta hơn bố mẹ ta. Các mối quan hệ bị rạn vỡ, suy nghĩ của ta bị ngắt quãng và ngập chìm giữa biển nội dung số bát ngát, liên tục đổi thay.
Nhưng với một người như tôi, Internet là điều diệu kì. Tôi yêu và gắn bó với nó. Chắc chắn, một tiểu thuyết vĩ đại không được viết trong 280 ký tự, nhưng Twitter đã thúc đẩy tôi quay trở lại nghề viết sau nhiều năm lỡ dở.
Một trong những lời phàn nàn về Internet - giống như một người thương xấu tính - là nó phá hỏng các mối quan hệ khác của chúng ta. Nhưng trên Twitter, tôi tìm thấy nhiều cộng đồng không tồn tại ngoài đời thực. Twitter như một quán rượu trong Star Wars , nơi tập kết những người thông minh nhất, kỳ dị nhất. nền móng này, dù còn nhiều chính sách gây tranh cãi, mang đến cho tôi ý tưởng, dịp gặp gỡ các biên tập viên hào kiệt và những người bạn mới. Mạng tầng lớp, cũng như Internet, mở ra một thế giới tôi chưa từng biết đến.
Tôi yêu những đứa trẻ của mình. Tôi yêu chồng mình. Nhưng họ là con người. Họ phải ngủ, phải tới trường và dành thời gian cho cuộc sống cá nhân. Internet không bao giờ ngủ. Tôi luôn có thể tìm thấy ai đó đang tỉnh giấc giống tôi, ai đó nổi loạn như tôi và ai đó cũng đang có cùng cảm giác như tôi. Đó chẳng phải là sự lãng mạn mãi mãi sao?
Không phải ai cũng có thể dành mọi thời gian bên người mình yêu. Còn Internet luôn ở đó. Nó không chữa lành nỗi cô đơn, nhưng nó cũng không sinh ra sự cô đơn. Đôi khi tôi thức dậy lúc 4h sáng và biết mình phải làm gì. Cả thế giới đang ngủ. Tôi yêu Internet - "Valentine" không bao giờ ngủ của tôi".
Molly Jong-Fast
0 nhận xét:
Đăng nhận xét